ĐIỀN DUYÊN - Trang 2569

Tảm Lao Yên mỉm cười gọi: "Đỗ Quyên."

Bỗng nhiên Đỗ Quyên triển khai khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Tay chân

ngươi đã tốt hơn chưa?"

Tảm Lao Yên gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều. May có thím và đại tỷ tiểu

muội chiếu ứng."

Đỗ Quyên chưa nói tiếp, Hoàng đại nương đã lớn tiếng nói: "Ta nói Đỗ

Quyên, ngươi đừng cứ chạy lên núi, cứ như một dã nha đầu vậy. Ngươi
phải học Tảm cô nương, người ta nhã nhặn lại có thể làm, tri thức lễ nghĩa,
mỗi ngày dạy Hoàng Ly đánh đàn thêu hoa đó..."

Đỗ Quyên cười hì hì ngắt lời nàng: "Nãi nãi, lời này sao ngươi không nói

sớm mấy năm trước? Ta không giống một dã nha đầu lên núi xuống sông,
làm sao mà có gà rừng, thỏ và cá hiếu kính ngươi chứ? Ta cũng dạy Hoàng
Ly biết chữ đọc sách, cũng dạy Tiểu Thuận. Lúc Hoàng Nguyên chưa trở
lại, bọn họ đều do một tay ta dạy dỗ. Tuy ta không thêu hoa, xiêm y hàng
năm cũng giúp ngươi làm một bộ, giầy cũng làm hai đôi, xiêm y trên người
ngươi cũng do ta may đó."

Vừa nói, nàng vừa đỡ gùi xuống.

Hoàng đại nương đã quen với lời nói thẳng thắn của Đỗ Quyên, trước

giờ đã hết cách với nàng. Nhưng hôm nay trước mặt Tảm Lao Yên, nàng
cảm thấy mất hết mặt mũi.

Nàng cả giận: "Trưởng bối nói một câu, ngươi trả lời một câu, y như

nương ngươi——" Phùng Thị nghe xong sắc mặt hết sức khó coi —— "Ta
không thể nói đụng tới ngươi sao? Sớm mấy năm là sớm mấy năm. Khi đó
nghèo, bây giờ đã khá hơn, ngươi còn chạy khắp núi. Hôm trước đệ đệ
ngươi săn nai còn chưa ăn hết, ngươi lại bắt thêm gà rừng thỏ, ăn không hết
còn tốn muối ướp..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.