ĐIỀN DUYÊN - Trang 2567

rên rỉ, hết thảy đều là thiên âm, tô đậm sự tồn tại của hắn và nàng, hài hòa
như thế!

Tâm tình Đỗ Quyên cũng yên tĩnh chưa từng có.

Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa thấp giọng nói chuyện cũng không

ảnh hưởng tới nàng.

Tập trung thổi tiêu, nàng tựa hồ tìm ra được phương pháp khống chế âm

sắc, tùy ý thổi, tự nhiên tuỳ ý, âm thanh như chim hót ngọn cây, như suối
nguồn vỗ vào đá.

Lâm Xuân lập tức cảm giác được sự khác biệt, lặng lẽ cười khẽ.

Nhậm Tam Hòa cũng dừng câu chuyện, cẩn thận lắng nghe.

Đợi Đỗ Quyên thổi xong âm cuối cùng, hắn gật đầu nói: "Có chút ý tứ.

Người biết thổi tiêu không nhất định thổi ra được ý cảnh, không thể cảm
giác được mọi tình cảm và sự vật ngoài thân đưa vào bài hát, thì không thể
biểu hiện ý vị trong đó được."

Đỗ Quyên cười nói: "Ta đương nhiên biết, cũng thường nói với Lâm

Xuân như thế. Hắn đối với mấy chuyện đó có thể lĩnh ngộ rất nhanh. Ta thì
không được. Thiên phú bất đồng, kẻ cứ mãi so sánh với người khác, người
đó sẽ tức chết!"

Lâm Đại Mãnh ha ha cười lên.

Nói giỡn một hồi, mấy người cùng đi ngủ.

Lúc Đỗ Quyên lọc tịnh thân tâm, cảm thấy mình có thể thản nhiên đối

mặt với chuyện Tảm Lao Yên bỏ trốn, đoàn người đã trở lại thôn Thanh
Tuyền. Bước vào Hoàng gia tiểu viện, trong nháy mắt, bình tĩnh lúc trước
của nàng bị phá nát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.