Đỗ Quyên thấp giọng hỏi: "Đây là làm cái gì?"
Nhị Ny trả lời: "Tìm hang lươn."
Đỗ Quyên nói: "Không sợ rắn?"
Nhị Ny nói: "Cẩn thận chút là được."
Đột nhiên dừng lại, Bệnh Chốc Đầu nói: "Ở đây có một cái."
Nói xong, hắn quỳ xuống bên bờ ruộng, vạch đám cỏ dại đã biến vàng
ra, ý bảo hai cô gái xem.
Đỗ Quyên nhìn, quả nhiên có cái động nhỏ, ước chừng cỡ cây trúc.
Rồi thấy Bệnh Chốc Đầu đặt lồng trúc kẹp chặt ở cửa động, cố định xong
mới đứng dậy.
Bọn họ đi quanh mấy thửa ruộng một vòng. Bệnh Chốc Đầu liên tục đặt
bảy tám lồng trúc, đợi trên tay đều không mới bỏ qua.
Nhị Ny cười túm lấy Đỗ Quyên nói: "Đi với chúng ta ra sông lưới cá.
Buổi tối dễ đánh cá hơn."
Bệnh Chốc Đầu như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn nhìn Đỗ Quyên, muốn
nói lại thôi. Đi vài bước, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: "Đỗ Quyên, đã trễ
thế này, ngươi tới đây làm gì? Không sợ sao?"
Nhị Ny mắng: "Sao nhiều lời như thế? Đừng thấy Đỗ Quyên là nữ, so
với ngươi còn giỏi hơn đó. Nàng mới không sợ đâu!"
Bệnh Chốc Đầu lúng túng ngậm miệng.
Đối mặt với một Nhị Ny thẳng tính, Đỗ Quyên không có ý giấu giếm,
huống hồ chuyện của nàng trong thôn đã sớm truyền ra, cũng không giấu