Lâm Đại Đầu dậm chân nói: "Ta nói Nhậm huynh đệ, vừa rồi người
không nghe ta nói sao? Đây chính là con dâu ta định ra. Nếu không hôm
nay sao có tiệc đầy tháng này chứ."
Mọi người càng cười ngửa tới ngửa lui.
Lâm Đại Đầu nhìn đường đệ cười mắng: "Xem tiền đồ ngươi kia! Nhậm
huynh đệ nói giỡn, người ta ngay cả vợ còn chưa có, ngươi hoảng cái gì?"
Lập tức liền có người đảm nhiệm việc mai mối nói: "Nhậm huynh đệ,
ngươi muốn tìm dạng con gái nào, ngươi nói đi, cô nương thôn Thanh
Tuyền của chúng ta tùy ngươi chọn."
Nhậm Tam Hòa không đáp lời người này, tiếp tục truy vấn Lâm Đại Đầu
nói: "Các ngươi thật định thân?" Nói xong đưa ánh mắt ném về phía Hoàng
Lão Thực, tựa hồ không thể tin được.
Đỗ Quyên bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thấy thân mình hắn trong nháy
mắt đều căng thẳng.
Hoàng Lão Thực khoát tay nói: "Còn chưa đâu nhưng có ý tứ này."
Lâm Đại Đầu giải thích: "Cũng không xê xích gì nhiều. Chỉ là chưa đặt
sính lễ, chờ bọn hắn lớn hơn một chút sẽ đặt sính lễ. Nhưng là Lão Thực
huynh đệ, ta an bài này tiệc đầy tháng khá tốt chứ?"
Hắn rất sợ Hoàng Lão Thực quên công lao của hắn, vội vàng nhắc nhở.
Hoàng Lão Thực nhếch miệng cười nói: "Tốt! Ít nhiều nhờ Đại Đầu ca."
Ngẫm nghĩ lại nói, "Cũng phiền toái Đại Mãnh ca." Chợt nhớ tới Nhậm
Tam Hòa cũng săn rất nhiều thứ, còn có hai đầu hươu, vội thêm vào một
câu, "Cảm tạ Nhậm huynh đệ."
Đỗ Quyên nhất thời bật cười, cảm thấy Lão Thực cha quá thành thật.