Nghe nàng cười, Nhậm Tam Hòa vội cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng
ngời lộ ra vui vẻ.
Đỗ Quyên cũng híp mắt cười nhìn hắn, suy đoán lai lịch của hắn. Sẽ
không là cha ruột của mình tìm tới chứ? Thần thái này, hình dạng này, cũng
không giống a!
Mấy ngày nay nàng cũng nghĩ tới thân thế của thân thể này nhưng không
nghĩ ra. Rốt cuộc là dưới tình huống gì mà bỏ một đứa con nít trên đỉnh núi
hoang vu. Nếu nói là bị người ám hại thì tùy tay vứt xuống đất hoặc là ném
vào vách núi, không phải thành bánh thịt sao, cần gì để cho nàng sống sót?
Không nghĩ ra, nàng cũng lười suy nghĩ.
Người trước mắt này, nghe nói đã gia nhập thôn Thanh Tuyền, lẽ ra
không quan hệ gì với nàng mới đúng. Nếu có liên quan, không phải là nên
mang đi nàng sao?
Mặc kệ như thế nào, nàng cảm giác người này không có ác ý, cho nên
cũng không có sợ hãi, chỉ cần để ý một chút.
Trong tiếng la hét ầm ĩ cười đùa, cuối cùng Nhậm Tam Hòa cũng biết rõ
sự tình trải qua.
Hắn nhìn Lâm Đại Đầu, nửa thật nửa giả cười nhạo nói: "Ngươi muốn
cầu con gái người ta sao? Con trai của ngươi thế nào, có xứng đôi không?"
Rồi hướng Hoàng Lão Thực nói, "Hoàng đại ca đừng để hắn dụ, không thể
tùy tiện đưa con gái cho hắn. Hôm nay làm tiệc đầy tháng, con mồi trừ bỏ
Đại Mãnh ca đánh, tiểu đệ đánh cũng tính một phần. Hắn bất quá chỉ săn
mấy con thỏ con..."
Lâm Đại Đầu không ngờ hắn phá mình, nói: "Nhậm huynh đệ, ta không
có đắc tội với ngươi mà? Không phải ngươi mới đến sao, hôm nay là lần
đầu ta gặp ngươi."