ĐIỀN DUYÊN - Trang 2635

Thì ra, khi Nhậm Tam Hòa rời Hoàng gia, không còn thấy bóng dáng

nữa, Hoàng đại nương lập tức nhìn Phùng Thị thét to: "Em rể tốt của
ngươi! Nguyên Nhi là con ruột của ngươi, sao ngươi không giúp? Ngươi
nhặt về khuê nữ ngoan. Từ khi nàng tới, Hoàng gia có một ngày yên ổn nào
chưa? Đó chính là cái..."

Hoàng Nguyên trầm giọng nói: "Nãi nãi! Đỗ Quyên tới, Hoàng gia mới

khá lên. Ta cũng nhờ Đỗ Quyên trợ giúp mới có thể nhận tổ quy tông. Nãi
nãi sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa, cũng đừng nói với người ta!"

Hoàng đại nương nhất thời hoả khí xẹp xuống.

Nàng nhớ một màn phát sinh ở bờ sông buổi sáng, nàng đã nói hết ra rồi,

người trong thôn đều biết chuyện này, làm thế nào đây?

Nàng chột dạ, lại không chịu nhận sai, bĩu môi nói: "Sớm đã mất mặt

còn che dấu gì. Đỗ Quyên tối qua không trở về, ta lo lắng cho nàng, lúc ra
bờ sông giặt xiêm y nói vài lời với ngươi ta chuyện nhặt nàng về. Nàng từ
bên kia qua nghe thấy, trước mặt thật là nhiều người tính sổ với ta: nói nàng
ba bốn tuổi đã bắt đầu làm việc nhà, trưởng thành lại lên sơn săn thú dưỡng
gia, lại dạy con cháu Hoàng gia nhận được chữ đọc sách, lại bán lá trà giúp
ngươi chuộc thân... Nói làm như Hoàng gia thiếu nàng vậy!"

Phùng Thị nhớ tới tính tình thẳng thắn của Đỗ Quyên, lập tức tin, tức

giận đến đau lòng.

Hoàng Nguyên lại hỏi lại Hoàng đại nương: "Nãi nãi chưa nói việc

khác?"

Hoàng đại nương lắp bắp nói: "Ta... Ta nói cái gì?"

Hoàng Nguyên cũng không truy vấn gốc gác, nói thẳng: "Nếu không ai

nói nhảm, Đỗ Quyên sẽ không nói như vậy." Nói xong đi ra ngoài kêu lên:
"Tiểu Thuận, đến đỡ gia gia nãi nãi đi phòng của ta bên Đông sương nghỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.