Hoàng Ly hưng phấn nói: "Vốn muốn bắt cá chạch, không nghĩ tới còn
có cá."
Quế Hương ha ha cười nói: "Các ngươi mỗi ngày ở đây rửa rau, dưỡng
béo."
Hoàng Ly muốn xem náo nhiệt, bản thân lại không chịu đi xuống, bởi
vậy thấy một người đến là muốn sai sử. Lúc này thấy Lâm Xuân, vội ngọt
ngào nhờ vả nói: "Xuân Sinh ca ca, tỷ ta múc nước quá chậm, ngươi khoẻ,
hỗ trợ dùng thau lớn múc, một hồi sẽ cạn. Buổi tối chúng ta dùng cá chạch
nấu đậu hủ..."
Lâm Xuân liếc mắt nhìn nàng, bộ dáng như nhìn thấu tiểu tâm tư của
nàng.
Hoàng Ly thấy hắn không lên tiếng, có chút ngượng ngùng, cho rằng hắn
sợ bẩn xiêm y không chịu đi xuống, vì hắn mặc một bộ áo lụa màu xanh
nhạt thực chỉnh tề, hiển nhiên không phải là đồ mặc làm việc, mà là mặc
khi đến thư viện.
Ai ngờ hắn nhìn một lúc liền cởi giày, ống quần, cổ tay áo đều cuốn lên,
trực tiếp đi xuống mương, từ trong tay Đỗ Quyên cầm lấy hồ lô biều, nhẹ
giọng nói: "Ta đến làm."
Đỗ Quyên đang vùi đầu tát nước theo bản năng muốn cự tuyệt, ai ngờ
người đều xuống nước.
Nhịn không được nàng oán giận nói: "Ngươi muốn đi xuống, cũng phải
đổi một bộ khác. Làm dơ bộ này, không phải hại mẹ ngươi giặt?"
Bộ xiêm y do nàng may đó.
Lâm Xuân cười với nàng, ôn nhu nói: "Buổi tối ta tự mình giặt."