Sau một hồi công phu, người còn ở lại trong sân đều biết chuyện kết
nghĩa.
Phùng Trường Thuận lập tức trầm trồ khen ngợi, liên tục nói vận khí của
cháu ngoại mình tốt, nhận một mẹ nuôi tốt.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương cũng ngoài ý muốn. Đứa cháu gái
không biết có thể nuôi sống hay không, vậy mà được 2 vợ chồng Lâm Đại
Mãnh nhìn trúng, thật là kỳ lạ.
Lại nói chuyện khác, nồi niêu xoong chảo đều rửa xong, đã trả về cho
chủ. Rau xanh cũng đã thu thập xong, còn thừa không ít. Các nữ nhân mắt
thèm nhìn chằm chằm.
Cái này không tiện chia.
Phùng Thị liền đề nghị để vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu cầm về nhà, bởi
vì con mồi do chồng bọn họ đánh, đồ còn lại dĩ nhiên muốn bồi thường cho
bọn họ. Mọi người ăn uống không cần trả tiền sao có thể muốn mang về
chứ.
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Vợ Đại Mãnh quyết đoán nói: "Đừng tính kỹ như vậy. Chút đồ đó chia
cái gì mà chia! Ta làm chủ, đều để lại Hoàng gia. Mấy trăm người như thổ
phỉ ở đây quấy rầy cả ngày mà không thể cho ngươi chút gì sao? Ta thấy
nhà ngươi cũng thiếu rất nhiều thứ đâu."
Đám phụ nữ nghe xong vội đồng ý nhưng không sảng khoái như lúc
trước.
Phùng Thị nhìn thần sắc của mọi người sao không biết tâm tư của các
nàng, bởi vậy kiên quyết không chịu, đỡ phải bị người nói nhảm, lấy cớ nói
nàng không công mà nhận ưu việt.