Trên bàn phải kể tới Hoàng Lão Thực là vui vẻ nhất, cười thấy răng
không thấy mắt.
Vẻ mặt Lâm Đại Đầu đau khổ, xoay mặt nhìn vợ Đại Mãnh hô: "Tẩu tử,
Xuân Nhi là cháu ngươi, Đỗ Quyên là con dâu ta nhìn trúng ..."
Một câu chọc mọi người, ngay cả gia gia nãi nãi hắn cũng nở nụ cười.
Vợ Đại Mãnh đắc ý lắc đầu cười nói: "Sốt ruột có phải không? Sốt ruột
thì mau dạy dỗ con trai cho tốt. Nếu Xuân Nhi trưởng thành không nên thân
thì đừng nghĩ cưới Đậu Quyên. Còn có, sau này ngươi phải tôn kính ta và
ca ngươi..."
Lâm Đại Đầu ai oán nói: "Lúc nào mà ta không tôn kính ngươi cùng ca
chứ? Tẩu tử đối với ta cũng tốt, thương tiếc ta từ nhỏ đã không có nương.
Ta cũng tôn kính tẩu tử như nương..."
Vợ Đại Mãnh cười to lên, chỉ vào bà bà nói: "Nương đang ở đây đâu!
Đại bá nương ở trên, ngươi nói coi ta như nương mà cũng nói ra được sao?
Nịnh hót cũng không thể nói như vậy."
Lâm bà mụ liếc mắt nhìn cháu, cười nói: "Hắn có chút lanh lợi. Từ nhỏ
không có nương, sống mọi thứ đều muốn tính kế mới dưỡng thành tính tình
này. Người ta đều nói hắn keo kiệt tham tài, kỳ thật là một đứa bé tốt..."
Một câu làm mắt Lâm Đại Đầu đỏ lên, cúi đầu.
Phùng Thị nhìn hắn như hiểu ra.
Lâm Đại Mãnh rót ly rượu cho đường đệ, cười nói: "Còn không mau mời
rượu Lão Thực huynh đệ? Nay Cửu Nhi nhà ta cũng thích Đỗ Quyên, Xuân
Nhi thêm một đối thủ. Sau này không cưới được vợ, ngươi đừng trách ta
bất công."