Vì thế, Vợ Đại Đầu cầm chiếu đến trải bên chân Lâm Đại Đầu, đặt Lâm
Xuân và Đỗ Quyên lên, còn thả 2 cái đồ chơi bằng gỗ, hình như là lão hổ
và chó, cho bọn họ chơi.
Lâm Xuân đã bảy tám tháng, đều có thể bám vào chân của cha hắn đứng
dậy, đứng bên người cha hắn xem tước cây trúc.
Đỗ Quyên lại chỉ có thể nằm.
Nhậm Tam Hòa nhịn một hồi, nhịn không được tiến lên ôm lấy nàng.
Thấy nàng lại cười hì hì đánh giá mình, Nhậm Tam Hòa không khỏi nhỏ
giọng hỏi: "Ngươi cười cái gì? xiêm y khó coi sao?"
Đỗ Quyên khen: "Đẹp lắm. Soái ngây người!"
Nhậm Tam Hòa thấy bé gái y nha liên thanh, tuy không hiểu nói cái gì,
nhưng tình cảnh giống như đang nói chuyện với hắn, khiếp sợ vạn phần.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn chằm chằm Đỗ Quyên lẳng lặng quan sát,
giống như qua nàng thấy một người khác.
Vẻ mặt hắn hoảng hốt, ngay cả Lâm Đại Đầu gọi hắn cũng không nghe
thấy.
Gần đây Lâm Đại Đầu qua lại thân thiết với Nhậm Tam Hòa, trong nhà
gần như không thiếu thịt, tay nghề đi săn cũng tiến bộ nhiều, bởi vậy tâm
tình rất tốt.
Thấy hắn nhìn chằm chằm Đỗ Quyên liền cười nói: "Đỗ Quyên, đứa bé
này thật làm người thương. Nhậm huynh đệ, ngươi cũng nhanh chóng tìm
vợ đi. Thành gia, sinh vài đứa, cuộc sộng sẽ có chỗ trông cậy vào ."
Khẩu khí thực chân thành, giọng điệu như đại ca quan tâm tiểu đệ.