không mặc, con nít lớn nhanh như thổi, quá mấy tháng là không thể mặc,
tặng người còn có tình nghĩa. Ngươi thật không biết làm người. Tước Nhi
cũng vậy, một bé gái làm cho nàng nhiều xiêm y lụa là như vậy, ngươi định
khoe khoang hả? Lão Đại đưa một bộ cho cháu hắn, cũng coi như một phần
tâm của các ngươi ."
Thì ra nàng không chỉ cầm một bộ của Đỗ Quyên, còn chọn một bộ của
Hoàng Tước Nhi cho Tiểu Bảo, chính là bộ màu thiên thanh Nhậm Tam
Hòa mặc.
Tiểu Bảo mới mấy tuổi, mặc xiêm y của tỷ tỷ cũng không hiện ra xinh
đẹp, huống hồ lại không phải là váy.
Hoàng đại nương không cảm thấy có cái gì, bởi vậy không có ý định gạt
Phùng thị.
Dù sao lát nữa nàng về nhà hỏi Hoàng Lão Thực cũng sẽ biết, không
bằng hiện tại nói cho nàng biết, còn ra vẻ mình đường đường chính chính.
Đại bá bá đưa một bộ xiêm y cho cháu, có cần lén lén lút lút sao?
Phùng Thị trừng lớn mắt nhìn về phía rổ, lại nhìn bà bà, chỉ cảm thấy
trong lòng bị đè nén đến không thở nổi.
Cả người nàng run rẩy, gần như ôm không nổi Đỗ Quyên.
Trừ bỏ phẫn nộ, nàng còn có chút sợ hãi, bởi vì tận sâu trong đáy lòng
đang kêu gào cuồng nộ lại cảm thấy sợ hãi nói không ra lời.
Đúng vậy, nàng sợ hãi!
Bà bà ở ngay trước mặt, trong lòng nàng hận không thể xông lên phía
trước, đem xiêm y đoạt lại, sau đó sẽ như vợ Đại Mãnh nói một hồi, nói
cho mặt bà bà biến xanh biến đỏ.