ĐIỀN DUYÊN - Trang 368

Mới nói phân nửa thì không nói được nữa.

Bởi vì lời này thật không có đạo lý. Ngã xuống ở nhà chồng lại đến cách

vách xin cơm ăn, người ta sẽ nghĩ như thế nào? Lâm Đại Đầu lại là một
người như vậy.

Nhưng nếu để cho Tước Nhi tới nhà bà nội, cơm nhất định có thể ăn, bất

quá bữa cơm này chỉ sợ ăn không vui vẻ, chắc chắn bà bà sẽ liệt kê một
đống không phải của nàng. Nghĩ tới bản mặt nhọn của bà bà, nàng thà rằng
để Hoàng Tước Nhi đói cũng không cho nàng đi.

Nếu nàng chết thì hai đứa bé nhà phải làm thế nào?

Hoàng Tước Nhi nói một câu rốt cuộc làm nàng khóc ra.

"Nương, ta đưa muội muội đi ăn sữa. Ta không ăn cơm bên Lâm thẩm.

Ta tự mình nấu cơm xào rau, cùng cha mẹ ăn." Nàng còn băn khoăn vấn đề
cha mẹ cũng cần ăn cơm. Nương bị bệnh, càng phải ăn cơm.

Phùng Thị cố chống đứng dậy, lớn tiếng nói: "Đã nói ngươi đừng nấu!"

Đang nói, Hoàng Lão Thực đi vào hỏi: "Nương Tước Nhi, ngươi có sao

không?"

Phùng Thị không trả lời chỉ nhìn hắn. Rất thần kỳ không có mắng hắn,

điều này làm cho Hoàng Lão Thực rất bất an.

Một lát sau, Phùng Thị mới bình tĩnh nói: "Ta choáng váng đầu, không

muốn nhúc nhích. Buổi trưa ngươi đi tới nhà mẹ ngươi ăn cơm đi."

Hoàng Lão Thực cứng họng.

Phùng Thị nhướng mày nói: "Ngươi là con của nàng, vợ bị bệnh, tìm

nàng kiếm một bữa cơm cũng không được? Tước Nhi thì không nên đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.