chén lớn thịt, không thể tiêu hóa bị đau bụng.
Cả người nàng giống như bị chia ra làm hai, một nửa đối phó với ngực bị
đau, một nửa lại cười khan đối với vợ Đại Mãnh nói: "Thì ra là như vậy!
Chuyền này ta hiểu. Không có việc gì, không thành cũng không sao. Ha hả!
Đa tạ mẹ nuôi nàng. Ta đi đây! Nga, ta ôm Đỗ Quyên về luôn."
Vợ Đại Mãnh bất động thanh sắc quan sát sắc mặt nàng, vừa cười nói:
"Vừa rồi ta đi ngang qua, thấy trong phòng không động tĩnh, chắc là mấy
đứa nhỏ đều ngủ. Nếu không chờ Đỗ Quyên tỉnh, ta đưa nàng qua."
Hoàng đại nương vội nói: "Hay để ta ôm về. Sao để cho các ngươi tiếp
đến đưa đi. Mọi người buổi tối qua bên ta ăn cơm, lát nữa chúng ta phải đi.
Cữu nãi nãi nàng cũng thích Đỗ Quyên, muốn ôm đi chơi."
Vợ Đại Mãnh đành phải nói: "Vậy đại nương đợi chút, ta đi ôm Đỗ
Quyên ra."
Cháu gái của người ta, nàng không thể không buông.
Nàng không muốn để Hoàng đại nương ôm đi, sợ nàng thấy Nhậm Tam
Hòa sẽ xấu hổ, bởi vì đi ra ngoài phải đi qua nhà chính.
Đỗ Quyên trong lúc ngủ mơ bị Hoàng đại nương ôm về nhà.
Cũng không phải là không ôm về là không thể, là Hoàng đại nương lấy
cớ mà thôi.
Trở lại nhà đại nhi tử, Hoàng đại nương còn chưa hòa hoãn lại.
Mãi đến khi giao Đỗ Quyên cho Phùng Thị ôm vào phòng, nàng mới
ngồi xuống trước chậu than, đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của tẩu tử, nghĩ
nên nói như thế nào.