ĐIỀN DUYÊN - Trang 559

Chỉ có muội muội dám nói chuyện như vậy với nương. Nàng không dám.

Phùng Thị quay đầu trắng mắt liếc Đỗ Quyên, rồi đi đến trước tủ bát lấy

ra cái bát gỗ nhỏ của nàng, múc mấy khối thịt cùng một cái muôi nấm,
bưng để trên bàn nhỏ, nói: "Ăn đi."

Rồi hướng về Hoàng Tước Nhi đang ở trước bếp lò nói: "Tước Nhi cũng

tới ăn."

Hoàng Tước Nhi "Ân" một tiếng, nói: "Lắt nữa ra ăn, còn phải xào đậu

cove nữa."

Phùng Thị tức giận nói: "Gọi cha ngươi đến nấu."

Đỗ Quyên vội vàng gắp một miếng thịt nhét vào miệng Lão Thực, nhìn

hắn cười.

Hoàng Lão Thực ngoan ngoãn, thập phần vui vẻ đi nhóm lửa.

Hắn vừa ăn, vừa nói: "Nương Tước Nhi, sao không bỏ chút ớt? Thịt này

cay chút mới ngon." Hắn nhanh chóng vứt chuyện không vui vừa rồi ra sau
đầu, vì trước mắt người một nhà ăn thịt ấm áp hấp dẫn, ha hả cười đề nghị.

Phùng Thị vừa dùng chén lớn múc thịt, vừa nói: "Bỏ ớt, Đỗ Quyên có

thể ăn sao? Ngươi chỉ biết bản thân thôi. Thịt ngon, lại thả nấm quá thơm
ngon còn muốn thả ớt gì chứ. Lại không phải nấu chua."

Đỗ Quyên không ăn cay.

Nàng cảm thấy mình còn quá nhỏ, cho nên không dám nếm thử vị cay.

Nghe nương nói như vậy, vội nói: "Nương, ngươi múc riêng một chút ra,

còn lại thì bỏ ớt nấu thêm một chút cho một mình cha ăn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.