buổi tối ở trong núi cho dã thú tha đi, đó không phải là làm bậy sao! Nhi tử,
đây là chuyện tốt tích âm đức, đừng ngại phiền toái. Đại Mãnh đâu? Sao
không thấy hắn trở về? Kêu hắn đi gọi người. Kêu hết mọi người đến."
Lâm lý chính thầm nói: "Không phải ta ngại phiền toái. Ai, rốt cuộc là
cháu gái nhà ai? Nga, ta không nhìn thấy Đại Mãnh, chắc là cùng với Đại
Đầu còn ở bờ sông tìm người. Xuân Nhi và Cửu Nhi khóc không chịu về."
Lâm gia gia và Lâm nãi nãi nhìn nhau, dạy dỗ: "Không phải cũng là tôn
nữ của ngươi sao? Không phải cháu dâu nhận nàng làm khuê nữ? Sau này
không biết vẫn là cháu dâu của ngươi, hay là vợ cháu trai. Với ngươi điều
này cũng không tính là mất công không."
Lâm lý chính nghe xong lắc đầu bật cười, vội nói: "Ta đi ngay."
Rồi vội vàng đi ra ngoài.
Hắn đi tới cửa Hoàng gia, nghiêm chỉnh nhắc nhở Hoàng lão cha, nói
hắn không thể làm khó Phùng thị.
Hoàng lão cha gật đầu đáp ứng. Hắn vừa ý thức được hậu quả.
Lâm lý chính lại hướng về hai vợ chồng Hoàng Lão Thực đang ôm nhau
co rút dưới chân tường nói: "Ta lại chuẩn bị dẫn người đi tìm Tước Nhi và
Đỗ Quyên, còn chưa khẳng định được 2 đứa trẻ có chuyện hay không. Các
ngươi có công phu khóc nháo, nên đi tìm người là đứng đắn. Nhà Lão
Thực, ngươi xì thì xì, đừng có mắng 'Hoàng gia đoạn tử tuyệt tôn'. Tương
lai ngươi sẽ không sinh con nữa? Người còn chưa được sinh ra đã trù ẻo
hắn nuôi không sống, đây không phải là tự mình trù mình sao!"
Phùng Thị nghe hắn nói muốn đi tìm Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên,
trong lòng vui vẻ, liền ngậm miệng. Rồi nghe tiếp phần sau, khóc nói: "Tìm
không thấy khuê nữ, ta còn giúp hắn sinh con sao? Ta còn muốn giết chết
hết trẻ con nhà hắn!"