Hoàng Lão Thực nói: "Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông."
Hoàng lão cha cả giận nói: "Lão Đại, Tước Nhi và Đỗ Quyên không cẩn
thận rơi xuống sông. Sao ngươi có thể trách Tiểu Bảo?"
Hoàng đại nương cũng nói: "Đúng vậy. Lão Đại, sau đó ta không đuổi
theo các nàng. Không tin ngươi hỏi những đứa nhỏ kia."
Hoàng Lão Thực cố chấp lập lại: "Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông!
Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông!
Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống
sông..."
Hắn như trúng tà không ngừng lặp lại những lời này, càng nói âm thanh
càng lớn.
Mọi người nghe được liên tục mím miệng.
Thật đúng là Lão Thực.
Nhưng lời nói càn quấy không đạo lý được lặp đi lặp lại, mọi người sợ
hãi nhận ra một sự thật: hôm nay, nếu không phải Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên
xuông sông trước, thì sẽ không phát sinh chuyện sau đó, Hoàng Tước Nhi
và Đỗ Quyên sẽ không chết đuối.
Hoàng lão Nhị và Phượng Cô hoảng sợ nhìn thôn nhân khe khẽ tư nghị,
nhịn không được lạnh run.
Lâm lý chính nhìn Hoàng lão cha, chợt thấy thực không kiên nhẫn.
Trẻ mất, hắn mang theo người trong thôn giúp tìm. Đây là chuyện nên
làm. Nhưng chuyện nội bộ trong nhà, dù hắn là lý chính cũng không tốt
nhúng tay. Chuyện này nên do Hoàng lão cha tự mình xử trí.
Nhưng là người này...