Sau nửa canh giờ, người Hoàng gia, Lâm lý chính, còn có rất nhiều lão
nhân trong thôn, đều được thỉnh đến nhà gia gia của Đỗ Quyên. Ngoài ra
còn có người đến xem náo trong ngoài ba tầng, vây kín cửa nhà Hoàng gia.
Trong nhà chính Hoàng gia, trừ bỏ Hoàng Lão Thực ở trên núi còn chưa
trở lại, có Hoàng đại nương và Phượng Cô, Hoàng lão Nhị, Phùng thị, thậm
chí Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi, Lâm Xuân, Cửu Nhi đều có mặt.
Phùng Trường Thuận đợi người đến đông đủ mới nghiêm chỉnh chất vấn
Hoàng lão cha: "Hoàng Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông, thiếu chút
nữa hại nàng chết đuối, việc này có hay không?"
Hoàng lão Nhị vội vàng nói: "Thông gia đại bá, Đỗ Quyên không có việc
gì..."
Phùng Trường Thuận trợn mắt nói: "Con trai của ngươi muốn Đỗ Quyên
chết đuối, việc này đúng hay không?"
Hoàng lão cha thấy thông gia mang nhiều người đến, bày trận lớn như
vậy, một bụng tức giận. Mặt hắn run lên vài cái, nói: "Cháu gái của ta, ta
không đau lòng bằng ngươi sao? Không phải Đỗ Quyên không có việc gì
sao? Thông gia muốn gây sự?"
Phùng Trường Thuận "Ba" đập bàn, lớn tiếng quát hỏi: "Ta hỏi thông gia
một tiếng, Tiểu Bảo đẩy người đúng hay không?"
Hoàng đại nương the thé nói: "Hai đứa cháu gái đều không có chuyện gì,
các ngươi lại tới tìm việc..."
Phùng Trường Thuận gần như là gầm rú nói: "Hoàng Tiểu Bảo muốn
muội muội chết đuối, đúng hay không?"
Trong phòng tĩnh mịch một mảnh.