ĐIỀN DUYÊN - Trang 650

Hoàng lão cha nói: "Lý chính nói lời công đạo. Hôm nay ta liều chết

cũng muốn bỏ mụ bà chanh chua này!"

Phùng Trường Thuận cười lạnh nói: "Vừa lúc. Ta hôm nay đến chính là

đưa khuê nữ về nhà. Không cần ngươi hưu, lão tử sẽ bỏ đứa con trai bất lực
của ngươi trước. Năm đó mắt lão tử bị mù mới đem khuê nữ gả cho hắn."

Một chút cũng không chịu thua.

Hoàng lão cha nghe xong lời này, mắt đều đỏ.

Lâm lý chính cũng chuyển hướng phẫn nộ quát hắn: "Hưu! Bỏ nàng để

con trai của ngươi cô đơn lúc tuổi già? Ngươi cho rằng Lão Thực con trai
ngươi là hoàng tử hoàng tôn sao, bỏ con dâu lập tức có thể cưới được một
hoàng hoa đại khuê nữ khác? Ta nói chuyện cũng không sợ ngươi sinh khí:
Nếu hôm nay ngươi hôm nay bỏ con dâu cả, lão Đại nhà ngươi đừng tưởng
sẽ đón được dâu —— ai dám gả vào? Còn có, tính tình hắn ù lì như vậy, bà
già 50 tuổi cũng không muốn gả cho hắn."

Lời này thật ứng với lời của Phùng Trường Thuận vừa rồi. Hoàng lão cha

tức giận đến méo miệng nhe răng, không nói được gì.

Mọi người cúi đầu cười thầm: bà già 50 tuổi, ai còn gả nữa chứ?

Lâm lý chính nói tiếp: "Tính tình Phùng Thị cứng rắn một chút nhưng

cũng không tệ lắm, cũng hiếu kính các ngươi. Ngươi chưa thấy qua vợ bất
hiếu trong thôn chúng ta sao? Con dâu ngươi trừ miệng cứng một chút, có
điểm nào xin lỗi các ngươi? Các ngươi cũng quá thiên vị đi, nhà đại nhi tử
nghèo như vậy, còn chọn tam nhặt tứ. Lúc này càng không đúng: Tiểu Bảo
đẩy Đỗ Quyên xuống sông, lão bà ngươi không đánh cháu trai, lại đuổi
đánh cháu gái. Đây không phải là bất công một chút, mà là tim đều nhét
vào nách! Ngươi nghĩ là người trong thôn đều bị mù, đều nhìn không thấy?
Ngươi muốn bỏ nàng, nước miếng người trong thôn đều có thể làm ngươi
chết đuối."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.