Phùng Trường Thuận cũng không bác bỏ, chỉ lặp lại lời xin lỗi, nào có
chút kiên cường lúc nãy.
Mọi người nghe xong trong lòng dễ chịu rất nhiều.
Phùng Trường Thuận thấy sắc mặt mọi người hòa hoãn xuống, mới nói:
"Ta cũng không có biện pháp. Nếu không làm như vậy, sau này một nhà
con rể càng khó qua. Các ngươi đều nhìn thấy hắn căn bản không cảm thấy
mình bất công. Ta nói rõ ra, hắn không chịu nhận sai cũng không sao. Sau
này còn như vậy cũng nên cố kỵ người trong thôn nói nhảm. Không giống
như lúc trước, mọi người căn bản không hiểu được."
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Chỉ có Lâm lý chính lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với hắn nhưng
không nói thêm gì.
Gia gia nãi nãi đi, tỷ muội Đỗ Quyên cũng đứng lên.
Hoàng Lão Thực tới ôm lấy Đỗ Quyên, hỏi Phùng Thị: "Có nấu nướng
gì chưa? Lấy một chút cho Tước Nhi và Đỗ Quyên ăn. Náo loạn một lúc
lâu rồi sợ là đói bụng."
Phùng Thị dị thường thuận theo, gật gật đầu, ôm lấy Đỗ Quyên từ trong
tay hắn, đón Hoàng Tước Nhi và Lâm Xuân, Cửu Nhi đi phòng bếp.
Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc chịu đựng qua một kiếp này.
Phía sau, Lâm lý chính cũng thở dài. Biết có Phùng Trường Thuận ở đây,
có thỉnh Hoàng lão cha, hắn cũng không chịu đến, chỉ có thể đổi 1 ngày
khác rồi quyết định.
Lúc mọi người đều bận rộn, Nhậm Tam Hòa kéo Lâm Đại Mãnh đi ra
ngoài.