Hai cha con thay nhau khuyên bảo. Phùng Trường Thuận hôm nay chịu
đủ bực bội từ thông gia, sinh ra mâu thuẫn với thôn Thanh Tuyền, chết
sống không chấp nhận. Bởi nói thật ra cách quá xa, nếu thật gả vào, khuê
nữ có chuyện gì thì không thể mượn sức nhà mẹ đẻ được.
Tóm lại, là hắn sợ khuê nữ sau này bị khinh bỉ, nhà mẹ đẻ không thể
chiếu ứng kịp thời.
Lâm Đại Mãnh không có biện pháp, đành phải đi ra ngoài thuật lại với
Nhậm Tam Hòa.
Hắn cho rằng Nhậm Tam Hòa sẽ thu tâm tư lại, ai ngờ hắn lại tự mình ra
trận, trực tiếp vào phòng ngồi đối diện Phùng Trường Thuận, cùng hắn nói
chuyện.
"Mặc kệ ngươi muốn gả khuê nữ cho hạng người nào, tại hạ tự tin sẽ
không so với người nọ kém. Cho dù là lập một phần gia nghiệp trong thành
trấn ngoài núi , đối với tại hạ mà nói, cũng là chuyện rất dễ dàng. Chỉ là tại
hạ thích thanh tĩnh, không muốn đi ra ngoài mà thôi. Lúc trước ngươi gả
khuê nữ đến đây, chẳng phải lúc đó cũng vì trong núi này an ổn sao?"
Dưới đèn, Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm Phùng Trường Thuận, ánh
mắt thập phần sắc bén.
Phùng Trường Thuận há miệng thở dốc, không biết nói gì cho phải.
Hắn thực không quen ánh mắt của Nhậm Tam Hòa cao ngạo nhìn xuống
hắn, khiến cho hắn cảm thấy có một loại áp lực, chân tay luống cuống, thật
là kỳ quái!
Do dự nửa ngày, hắn cố nở nụ cười nói: "Nhậm tiểu ca là nhân vật. Ta
không muốn kết thân là bởi vì..."