ĐIỀN DUYÊN - Trang 685

Bất tri bất giác, khẩu khí nói chuyện của hắn cùng cách dùng từ đều thay

đổi .

Phùng Trường Thuận lại bị sính lễ trên bàn làm sợ ngây người.

Trước kia hắn thu thổ sản vùng núi, dĩ nhiên biết hàng.

Trên bàn bày một cái hộp gỗ, mở ra bên trong là hai cây nhân sâm già,

tùy tiện để chung với nhau. Một hộp khác lót vải lụa, phía trên đặt bốn cái
lộc nhung chưa xử lý. Còn có một xấp da cáo thật dày, trắng có hồng có.
Còn có mấy tấm không biết là da gì và da gấu, một tấm da hổ và hổ cốt.
Còn có chút dược liệu quý hiếm ...

Phần sính lễ này, bọn họ tiểu hộ chưa từng thấy qua.

Phùng Trường Thuận khiếp sợ, không phải vì giá trị của những thứ này,

mà là người có những thứ hiển nhiên là rất có bản lĩnh. Bằng không, rừng
sâu núi thẳm không phải là nơi tầm thường, những vật này đâu phải tuỳ tiện
có được!

Ngưng nửa ngày, hắn mới nói: "Nhậm tiểu ca không phải là người bình

thường, có thể coi trọng khuê nữ ta, đó là phúc khí của nàng. Bất quá, mối
hôn sự này không thể không suy nghĩ, nói cho cùng quan trọng vẫn là hợp
duyên, vẫn nên để ta suy nghĩ thật kỹ mới nói."

Nhậm Tam Hòa gật đầu, vừa muốn trả lời, chợt nghe một tiếng "Không

được", không khỏi sửng sốt.

Mọi người quay đầu nhìn về hướng âm thanh, lại không phát hiện được

gì.

Đang nghi hoặc, một người nhỏ bé chen chân đến bên cạnh Phùng

Trường Thuận, kéo cánh tay của hắn, ngửa đầu trong trẻo nói: "Ông ngoại,
ta muốn đi lên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.