Nhìn xem, mặt Phùng Minh Anh đỏ ửng, cười xấu hổ. Nhậm Tam Hòa
lại trấn định như thường.
Đỗ Quyên không cảm thấy vì hắn da dày.
Đây căn bản là trong lòng hắn không có tình yêu!
Nếu trong lòng hắn có tiểu di, đối mặt với thiếu nữ sắp trở thành vợ
mình, hắn có thể trấn định tự nhiên như vậy sao?
Trừ phi hắn không phải nam nhân!
Nhậm Tam Hòa cũng không biết trong lòng Đỗ Quyên ngoắt nghéo, hắn
dẫn Phùng Minh Anh vào một phòng thông nhau. Cũng là ngăn cách trước
sau, ở giữa có cửa tròn tương thông.
"Trong tủ đó đều là điểm tâm, còn có thịt khô, do mẹ nuôi Đỗ Quyên
giúp làm." Hắn kéo ra một cái cửa tủ, chỉ vào mấy hộp điểm tâm nói, "Lá
trà ở bên cạnh. Trong cái rương kia đều là đồ chơi."
Phùng Minh Anh nhẹ giọng nói: "Ta hiểu được. Ngươi mau đi đi, bọn họ
đang chờ."
Nhậm Tam Hòa quay đầu nhìn người thiếu nữ trước mặt, từ trước ngực
lấy ra một mảnh ngọc điêu khắc với những đường vân đỏ như tơ máu. Rất
nhỏ, là một tượng Quan Âm. "Cái này... Là... nương ta cho ta. Có thể bảo
bình an. Cho ngươi!"
Hắn kéo tay của thiếu nữ, đặt vật màu đỏ kia trong lòng bàn tay của
nàng.
Phùng Minh Anh nhất thời kích động, mặt ửng hồng, ngẩng đầu nhìn về
phía hắn.
Ánh sáng trong mắt lóe ra. Ânh mắt long lanh như muốn ứa lệ.