Có lẽ là ngày quá tốt, muội tử gả cho người trong sạch, Phùng Thị mang
tư thái thản nhiên đối mặt bà bà, đắc biệt nhẫn nại với chuyện nàng chỉ cây
dâu mà mắng cây hòe, chọn tam lấy tứ.
Đỗ Quyên cũng kiệt lực chọc cười, tốt xấu gì cố ứng phó cho xong ngày
này.
Nhưng nàng thủy chung cảm thấy gia gia nãi nãi có chút không thích
hợp.
Mặc dù đối với nàng rất tốt nhưng không thành khẩn, nàng thật không
quen.
Nàng đề cao cảnh giác nhưng thủy chung không thấy chút manh mối
nào.
Nghe đại cữu nãi nãi nói muốn mang nàng đi thôn Cây Lê Câu chơi,
nàng không muốn đi, liền giở trò: lúc ăn cơm ăn cho thật no, ăn chút thịt dê
kho tàu. Món đó cay, đến ngọ nàng liền nói bụng không thoải mái.
Đau bụng, dĩ nhiên phải nằm trên giường.
Hoàng đại nương mắng Phùng Thị một trận. Nói nàng nấu ăn mỗi ngày
mà vẫn không thấy tiến bộ, nấu thịt dê cay như vậy, làm hại cháu gái đau
bụng vân vân.
Đỗ Quyên nghe xong bĩu môi.
Lời này nghe vào là quan tâm nàng, kỳ thật là giận chó đánh mèo.
Nàng không ăn cay, nhưng ở nơi này ai cũng thích ăn cay. Nếu nương
thật nấu thịt dê không cay, thế nào cũng sẽ bị nãi nãi mắng chết.
Tóm lại, vô luận Phùng Thị như thế nào làm, đều sẽ không tốt.