Nàng tự biết rõ, biết Hoàng Lão Thực không có cách nào so với em rể.
Tân nương tử Phùng Minh Anh sốt ruột.
Trên đầu nàng còn đang phủ khăn đỏ. Cho dù là bỏ khăn đỏ ra, hôm nay
nàng là tân nương tử, không có đạo lý tranh luận cãi nhau với người khác,
bởi vậy hai tay vặn vẹo, khó chịu không thôi.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cũng có mặt trong tân phòng.
Nghe xong lời này, Hoàng Tước Nhi còn nhỏ không hiểu gì, Đỗ Quyên
lại buồn cười.
"Nãi nãi nói đều là sự thật?" Nàng giòn tan hỏi.
"Còn không là thật? Nhìn xem nhà ngươi có cái gì?" Hoàng đại nương
thấy cháu gái nói, tinh thần càng tỉnh táo.
Bởi vì tuy người bên ngoài đồng tình nhưng không tiện hỏi tiếp, sợ gây
chuyện.
"Ông ngoại cũng thật thiên vị! Ngày khác ta đi hỏi hắn. Cha ta và Nhậm
thúc đều đưa rất nhiều sính lễ như nhau, sao cho nương ta ít đồ cưới như
vậy chứ? Chuyện này ta không hiểu. Lúc ấy nếu ta hiểu ta đã hỏi rồi." Đỗ
Quyên quyệt miệng nhỏ, oán trách nói.
Tân phòng yên tĩnh trong nháy mắt rồi ồn ào cười to.
Đều cười đến ngửa tới ngửa lui, còn dậm chân vỗ tay.
Phùng Thị cũng cười, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Quyên thập phần sủng
nịnh.
Khuê nữ này, giống như "linh hồn" của mình, luôn có thể đem chuyện
nàng không nghĩ chu toàn, hoặc là không dám nói ra, không hề cố kỵ nói