Nhưng nếu không làm như vậy, thương tổn trong tương lai với hắn càng
lớn.
Cho nên, nàng đổi một khuôn mặt tươi cười, cố ý hỏi: "Lâm Xuân, ngươi
cảm thấy, vợ tương lai của ngươi sẽ là dạng gì?"
Lâm Xuân lại ha hả cười rộ lên, lúc này có chút thẹn thùng.
Đỗ Quyên thần bí hề hề nói: "Ngươi nhớ kỹ: có một ngày ngươi gặp một
thiếu nữ, giật mình, không thể quên nàng. Vậy là được rồi. Người trở thành
vợ ngươi, ít nhất đã đợi ngươi một vạn năm."
Lâm Xuân đang cười, bỗng nhiên vẻ mặt cứng đờ.
Lần đầu tiên hắn hoài nghi lời nói của Đỗ Quyên.
Như lời nàng nói, vợ của hắn chỉ có thể là Đỗ Quyên. Bởi vì từ nhỏ đến
lớn, hắn chưa bao giờ lưu tâm đến bất kỳ bé gái nào ngoài nàng. Hắn cũng
không cho rằng tương lai có một ngày ở trên núi cứu một cô gái xinh đẹp,
thấy nàng liền giật mình.
Một vạn năm a!
Phải chăng hắn đã đợi Đỗ Quyên 9000 năm, bởi vì tu luyện không đủ,
nên cưới không được nàng?
Nếu là như vậy, đời này hắn sẽ làm ca ca Đỗ Quyên, cố gắng tu luyện
thêm một ngàn năm, thậm chí ba ngàn năm, tranh thủ đợi kiếp sau cưới
nàng.
Hắn trịnh trọng hạ quyết tâm trong lòng.
Nhưng là, thực sự có bé gái vì hắn tu luyện một vạn năm sao?
Thiếu niên hoang mang.