ĐIỀN DUYÊN - Trang 838

Nàng nhẹ nhàng nói tới câu chuyện kia: một cô gái trong biển người

mênh mông liếc mắt nhìn thấy người đàn ông mình muốn gả, lại bỏ lỡ. Vì
muốn nhìn hắn thêm một lát, nàng cầu Phật tổ, tu luyện suốt 500 năm mới
được như nguyện. Nàng không thỏa mãn, còn muốn chạm vào hắn, vì thế
lại tu luyện thêm 500 năm. Phật tổ nói, muốn trở thành vợ của hắn, còn
phải tu luyện nữa. Người thiếu nữ nói không cần, yêu hắn không nhất định
phải trở thành vợ hắn. Phật tổ nhẹ nhàng thở ra, mới nói có một người đàn
ông khác đã đợi nàng một ngàn năm ...

Lâm Xuân chấn kinh. Hắn chưa từng nghe qua câu chuyện như vậy.

Hoặc là nói, hắn chưa từng nghe sự so sánh như vậy.

Có người vì hắn tu luyện một ngàn năm sao?

Hắn thích Đỗ Quyên như vậy, sẽ vì nàng tu luyện bao nhiêu năm đây?

"... Cho nên nói, chúng ta làm việc phải kiên trì, phải có đầu có đuôi,

nhưng đôi khi cũng phải học được thản nhiên buông tay, quý trọng trước
mắt. Bởi vì, nói không chừng trước mắt ngươi đã bỏ qua nhiều chuyện,
nàng đã đợi ngươi mấy ngàn năm ..."

Lâm Xuân nghe ngây ngốc.

Vốn hắn cực thông minh, rất nhanh đã thông suốt vài điều. Còn nữa, hắn

còn nhỏ, đối với tình yêu chưa có thể nghiệm khắc cốt ghi tâm, bởi vậy suy
nghĩ một hồi, liền sảng khoái nới với Đỗ Quyên: "Mỗi ngày ta đều có thể
nhìn thấy ngươi, nói chuyện với ngươi. Ngươi còn dạy ta đọc sách nhận
được chữ, ngay cả Cửu Nhi ca ca đều không thể như vậy, coi như vận khí
của ta tốt lắm rồi. Đỗ Quyên, ngươi đừng sợ. Ta nhất định không để cha
bức ngươi gả cho ta. Ta coi ngươi như muội muội."

Đỗ Quyên nghe xong vốn nên cao hứng, nhưng trong lòng có chút áy

náy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.