Thấy không! Mỗi ngày ta đều vui vẻ, sẽ không bởi vì gia gia nãi nãi không
thích ta mà khổ sở."
Lâm Xuân nghe hiểu lời Đỗ Quyên nói, liên tục gật đầu.
Đỗ Quyên lại nhỏ giọng nói: "Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân
như huynh muội, kêu ta không để ý tới ngươi, ta làm không được. Cho nên
ta mới đem giấc mộng kia nói cho ngươi nghe. Mỗi người đều có tình
duyên của mình. Ngư nương nương nói với ta, ngươi không được nói với
ai, kỳ thật ngươi cũng có. Tương lai ngươi sẽ có vợ, là người kiếp trước
ngươi yêu tha thiết."
Lâm Xuân hiển lộ bản tính trẻ con, không cảm thấy xấu hổ, ngược lại
cười rộ lên.
Đỗ Quyên nói: "Ngươi không tin?"
Lâm Xuân nhếch miệng cười nói: "Ta tin. Ngươi nói đi, đến lúc nào nàng
sẽ xuất hiện và xuất hiện ở đâu?"
Đỗ Quyên trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: "Cái gì xuất hiện, là gặp gỡ! Nói
không chừng ngươi săn thú trên núi, sau đó cứu một cô gái xinh đẹp, sau
đó..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Xuân đã cười to lên, sau đó nhanh chóng che
miệng lại, cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng, sợ người bên
ngoài nghe.
Hắn cảm thấy sức tưởng tượng của Đỗ Quyên quá phong phú, thập phần
thú vị.
Đỗ Quyên càng thêm quật khởi, nghiêm túc nói: "Là thật! Duyên phận
giữa hai người là rất kỳ diệu, ngươi không thể xem nhẹ. Có người nói, 500
năm ngoái đầu nhìn lại mới đổi lấy một lần gặp thoáng qua ở kiếp này..."