ĐIỀN DUYÊN - Trang 866

khác không được nên chỉ dạy khinh công. Ai ngờ ngay cả cái này cũng lười
biếng. Sau này muốn cầu ta làm việc, đừng mơ tưởng ta đáp ứng!"

Đỗ Quyên liên tục gật đầu, nói: "Đúng, đúng. Là chính ta nói muốn tập

võ. Sáng mai ta luyện tiếp, nhất định không bỏ nửa chừng. Ta cũng hiểu
được tiểu dượng tốt với ta. Không nói chuyện khác, nếu ở trên núi gặp phải
lão hổ, có khinh công cũng có thể chạy trốn mà."

Kỳ thật trong lòng nàng đã hối hận lắm, không biết tại sao lúc trước lại

ham mới mẻ chứ?

Cửu Nhi và Lâm Xuân nghe xong ha hả cười to.

Nhậm Tam Hòa cũng cười khổ.

Lúc này, Phùng Thị bưng cái bát đi ra, hướng Đỗ Quyên nói: "Đỗ

Quyên, đến, thừa dịp còn nóng uống một chén đậu hũ. Nương nấu món
ngươi thích ăn nhất đậu chua xào thịt cay, còn có tôm."

Đỗ Quyên nghe xong hết sức cao hứng, bước lên phía trước nhận lấy,

nói: "Hèn chi ta đang thắc mắc sao không nghe thấy tiếng của Hoàng Ly,
thì ra chạy tới phòng bếp ăn món ngon mà không gọi ta một tiếng. Vẫn là
nương đối với ta tốt nhất. Uổng ta thương nha đầu kia."

Phùng Thị lại cười nói: "Nàng hả, bản thân ăn no mới nhớ tới người khác

a."

Lão Thực cha vì tiểu khuê nữ biện hộ: "Hoàng Ly còn nhỏ mà. Nàng

nghĩ ngươi muốn ăn thì tự mình đi. Nàng thẳng thắn a."

Đỗ Quyên múc một miếng đậu hủ ăn, sau đó nói: "Ta không nói với cha.

Tim cha đã chạy lên nách rồi (ý nói thiên vị). Trừ bỏ con gái út, trong mắt
cha không thấy người nào khác."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.