Nàng đối với con chuột trúc đang giãy giụa trên đât, liên tiếp đưa ra vài
món ăn.
Đây đều là những món nàng đã ăn qua lần trước.
Ăn một lần, nàng không thể quên được. Thế cho nên vừa nhìn thấy con
chuột trúc còn sống, lập tức liên tưởng đến mỹ vị trong quá khứ.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong cười ngửa tới ngửa lui.
Vừa vặn Hoàng Lão Thực quay lại, nghe lời tiểu khuê nữ nói, vội xắn tay
áo: "Cha lập tức giết nó. Kêu nhị tỷ tỷ ngươi buổi trưa làm đi."
Dưới đất, chuột trúc càng run rẩy giãy dụa, cũng không biết có phải nghe
hiểu lời người nói nên bi thương trào ra.
Hoàng Tước Nhi vội nói: "Nương đã về. Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong
rồi giết."
Hoàng Lão Thực lại không yên lòng, nói: "Đại Đầu bá bá của ngươi nói,
miệng nó rất lợi hại. Nếu bị chạy mất còn không đáng tiếc sao. Ta nên giết
nó trước rồi mới ăn cơm. Cũng không chậm trễ bao nhiêu công phu."
Hoàng Ly giòn giã nói: "Giết trước đi! Giết trước đi!"
Vừa lúc Phùng Thị vào cửa, trên tay bưng một cái nồi đất, hỏi: "Giết cái
gì?"
Lập tức đã nhìn thấy chuột trúc dưới đất, kinh ngạc hỏi: "Ở đâu tới?"
Đỗ Quyên đem chuyện vừa rồi nói.
Phùng Thị cười nói: "Hôm nay chúng ta có lộc ăn."