Bởi vì không ngờ tới sẽ được mùa thu hoạch như vậy, thùng gỗ mang
đến không đủ dùng. Các thiếu niên liền cắt cỏ bện thành dây thừng, xuyên
qua mang cá, lại đem cá chép và cá mè bỏ vào trong thùng gỗ, hi vọng về
nhà vẫn còn sống.
Thả hơn mười lưới, dần dần cá ít đi, những cá nhỏ đều được thả trở về.
Đỗ Quyên nhìn một hồi, không chịu nhàn rỗi, cùng Hoàng Tước Nhi đi
túi tôm.
Trong tủi nguỵ trang một ít cỏ vàng. Lúc kéo lên, trong túi lưới luôn có
rất nhiều tôm nhảy loạn, cũng có mấy con đặc biệt lớn.
Thủy Tú và Hoàng Tước Nhi tranh nhau nhặt, sau đó đẩy Đỗ Quyên ra,
nói "Ngươi yếu sức. Để cho ta tới." Vui cười không ngừng, bận rộn đến
mức trên đầu đều đổ mồ hôi.
Nhậm Tam Hòa đi lên trên núi, dạo qua một vòng trở về, trên tay nhấc
hai con hồng gà cảnh.
Đỗ Quyên thấy chậc lưỡi: trên núi này tựa như hậu hoa viên nhà hắn vậy.
Thấy mặt trời chênh chếch, Nhậm Tam Hòa liền tiếp đón Cửu Nhi và
Lâm Xuân lên bờ.
Phúc Sinh đề nghị: "Nhậm thúc, vội hết nửa ngày, ta đói bụng đến không
chịu nổi. Mình nướng gà đi."
Mọi người sôi nổi phụ họa.
Đỗ Quyên nhìn Cửu Nhi cùng Lâm Xuân vừa trèo lên bờ nói: "Về nhà
đi. Hai người bọn họ ướt đẫm, phải nhanh chóng thay quần áo, uống một
chén canh gừng. Để lâu sinh bệnh."