Hoàng lão cha giận đến ngực đau như Phùng Thị vậy.
Bỗng nhiên Hoàng Ly hô lớn: "Ngươi làm gì đó?"
Hoàng Lão Thực vội dừng bước, hỏi nàng làm sao.
Ngón tay Hoàng Ly chỉ về phía cửa sổ phòng của mấy tỷ muội, lên án
nói: "Cha —— ngươi coi hắn kìa!"
Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy Tiểu Thuận và một bé trai
chính đang nhón chân rướn lên trên cửa sổ, đẩy hai cánh cửa sổ ra nhìn vào
bên trong.
Hoàng Lão Thực vội hô lớn: "Tiểu Thuận, đừng nhúc nhích!"
Người khác không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết: trên bàn cạnh
cửa sổ hai khuê nữ bày rất nhiều vật trang trí, trong đó có một khúc rễ cây
rỗng ruột, bên trong có một cây tùng nhỏ.
Hắn sợ Tiểu Thuận tinh nghịch, kéo gãy cây tùng.
Nếu thật xảy ra, chẳng những Hoàng Ly nháo, ngay cả Đỗ Quyên cũng
nháo.
Một người nháo hắn còn chịu được, nếu 2 khuê nữ bảo bối đều nháo lên,
Lão Thực cha nghĩ tới tình cảnh đó, da đầu liền run lên, kiên quyết ngăn
lại.
Hắn kêu lên rất tự nhiên, người khác nghe thấy lại rất không thoải mái.
Hoàng lão cha quát: "Bảo bối gì, cháu ngươi chạm vào cũng không
được?"
Hoàng Lão Thực vội giải thích nguyên do, vẻ mặt thập phần nghiêm túc.