Phùng Thị mắng vài câu xong, Phùng Minh Anh mới khuyên nhủ: "Đại
tỷ, được rồi, đừng mắng tỷ phu. Người gây chuyện đều đã đi, ngươi mắng
người trong nhà làm cái gì? Đây không phải là tự tìm giận sao!"
Hoàng Tước Nhi cũng nói: "Nương, ngươi đừng trách cha. Nương,
ngươi muốn ăn cái gì?"
Phùng Thị lắc đầu nói: "Ta không muốn ăn. Đợi buổi tối rồi ăn luôn."
Đỗ Quyên nháy mắt Hoàng Ly, để nàng kéo cha đi ra ngoài. Đứng chỗ
này làm cho nương thấy càng thêm bực bội.
Hoàng Ly đi qua lôi Hoàng Lão Thực, đối với Phùng Thị nói: "Nương, ta
và cha đi thả lừa."
Phùng Thị gật đầu nói: "Đừng có chạy lung tung. Đừng nghịch nước."
Hoàng Lão Thực vội nói: "Ta trông nàng, không cho nàng vọc nước."
Hai cha con liền đi ra ngoài.
Nơi này, Đỗ Quyên lại khuyên Phùng Thị vài câu, sau đó do dự một
chút, mới hỏi: "Nương, việc hôn nhân của chúng ta, cha mẹ có khả năng
làm chủ?"
Phùng Thị kinh ngạc nói: "Lời nói này, việc hôn nhân của các ngươi,
nương và cha ngươi không thể làm chủ, còn có ai có thể làm chủ?"
Đỗ Quyên nói: "Gia gia nãi nãi thì sao?"
Phùng Thị liền ngây ngẩn cả người.
Tâm Đỗ Quyên trĩu xuống, kỳ thật dù không hỏi nàng cũng biết đáp án,
chỉ là muốn chứng thật một chút mà thôi.