ĐIỂN HAY TÍCH LẠ - Trang 14

Hai phát tên bay ra, mặt trăng lung lay.
Nhưng mũi tên thứ ba bật khỏi dây cung, mặt trăng vẫn sáng chói như
trước, không hề hấn gì. Nghệ hạ cung xuống, mặt mày buồn nghiến, im
lặng, đau khổ.
Bỗng một cụ già hiện xuống.
Hậu Nghệ giựt mình, nhìn ra là ông lão đã cho mình Linh chi thảo cách
mười năm về trước.

Cụ già liệng 3 mũi tên xuống đất, điềm đạm nói:
- Già xin hỏi cố nhân. Ngày trước hạnh ngộ, già có nhắn nhủ cố nhân việc
trị đời không khó. Phải thực hành nhân chính, quên mình để lo cho người.
Mình phải lo trước người lo và chỉ vui sau khi người vui. Dân quý nhứt,
nước thứ nhì, vua sau hết. Cố nhân sẵn sàng vâng nghe, nên già thể theo lời
yêu cầu tha thiết của cố nhân là muốn sống mãi để hoàn thành sự nghiệp, vì
đời sống con người thì hữu hạn mà sự nghiệp thì vô cùng, mới cho Linh chi
thảo. Vậy mà khi cầm lấy quyền, cố nhân lại quên mất lời. Dân không sợ
chết, sao lấy sự chết chóc trị thiên hạ. Bao nhiêu năm trời loạn lạc đau
thương, giờ đây lòng người ly tán, sự nghiệp tan hoang, cố nhân còn chưa
tỉnh hay sao Kìa, nghĩa quân đã hò reo tứ phía, cố nhân đã nghe chưa?
Hậu Nghệ hai tay ôm đầu, giọng nói thiểu não:
- Nghệ ăn năn, xin cụ chỉ giáo.
- Việc đã qua rồi, ăn năn không kịp. Chỉ có cách cố nhân bỏ sắc phục hoàng
đế, ăn năn hối lỗi thì mới có cơ cứu vãn.
Hậu Nghệ cả giận, quắc mắt, quát:
- Lão già khốn! Thừa lúc hiểm nguy của ta mà sỉ nhục ta sao?
Vừa nói vừa rút gươm chém ông lão.
Cụ già bình thản đưa tay hất gươm rạ Hậu Nghệ rùng mình lui lại ngồi
xuống. Cụ già mỉm cười:
- Cố nhân đến nước cùng mà còn hiếu sát. Kìa, cố nhân hãy nhìn xem.
Giữa lúc ấy ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.