Trân Nhi sững sờ, phỏng đoán nói: "Ý nương nương là... muốn nâng
đỡ Ngụy Anh Lạc để đối phó Thuần quý phi?"
"Bản cung không rỗi hơi đi nâng đỡ người khác." Kế hậu mỉm cười,
"Có thể đoạt được thánh sủng, áp chế Thuần quý phi hay không, đều phải
dựa vào bản lĩnh của cô ta."
Trân Nhi nhìn ngang liếc dọc một hồi, hạ giọng nói: "Người khác thì
sao? Sao cứ phải là cô ta? Người không lo cô ta sau khi biết rõ chân
tướng..."
"Có gì phải lo lắng?" Kế hậu bật cười nói, "Từ đầu đến cuối, tay của
bản cung đều sạch sẽ. Nếu nói sợ hãi, hiện cần đang sợ phải là Thuần quý
phi mới đúng!"
Trân Nhi cẩn thận nghĩ lại, quả thực như thế.
Người mua chuộc thái giám tổng quản Thục Hỏa Xử là Thuần quý
phi; người gây ra thảm án ở Trường Xuân cung cũng là Thuần quý phi;
thậm chí, người sau đó còn muốn giết người diệt khẩu, đẩy Minh Ngọc và
Ngụy Anh Lạc vào chỗ chết cũng chính là Thuần quý phi. Toàn bộ chuyện
này đâu có liên quan gì đến Kế hậu? Từ đầu đến cuối, Kế hậu chỉ ở thời
khắc mấu chốt, chỉ điểm Thuần quý phi vài câu mà thôi...
"Nương nương anh minh." Sau khi nghĩ thông suốt, Trân Nhi lập tức
nở nụ cười, "Vậy phải sắp xếp Ngụy Anh Lạc ở đâu đây? Theo nô tỳ thấy,
cứ an bài cô ta ở Chung Túy cung, như vậy ắt hẳn sẽ rất náo nhiệt!"
"Ngươi nha, sao có thể làm thế vào lúc này được!" Kế hậu suy tư một
lát, nhướng mắt cười nói, "Để cô ta đến Diên Hi cung đi!"
Diên Hi cung.