Hoằng Lịch chịu khó thỉnh an, phi tử các cung càng phải chăm chỉ
thỉnh an hơn hắn.
Trước đây Thọ Khang cung ít khi náo nhiệt như thế, bây giờ ngược lại
nửa hậu cung đều ồ ạt tới đây, từng phi tử một đều có lời muốn chia sẻ
cùng Thái hậu, không biết nói gì thì cũng muốn tìm lý do ở bên cạnh hầu
hạ để chờ Hoằng Lịch tới.
"Con tới cũng đúng lúc lắm, ta đang cùng Thuần quý phi nói về cảnh
trí Giang Nam." Thái hậu biết rõ nhưng không vạch trần, cười nói với
Hoằng Lịch, "Đáng tiếc, năm đó ta chưa được đến thành Tô Châu nên
không được chứng kiến cảnh đẹp Giang Nam, cũng may ta vừa có được
một bức tranh đẹp của Tế Nam. Hoàng đế, cùng ta thưởng thức bức tranh
này đi?"
Lưu cô cô cầm một cuộn tranh tới gần. Bức họa mở ra, non nước kỳ vĩ
xuất hiện trước mặt mọi người.
Bãi cát trải dài trùng điệp, thuyền đánh cá ẩn hiện, hai ngọn núi cao
sừng sững nhấp nhô uốn lượn trập trùng ở Thủy Vân Gian. Thuần quý phi
chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra ngay bức họa này: "Đây là...
《 Thước hoa thu
sắc đồ
》của Triệu Mạnh Phủ?"
Nàng ta nhanh chóng quay đầu nhìn Hoằng Lịch, chỉ thấy ánh mắt hắn
đông cứng trên bức vẽ, mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt hắn trầm
xuống, nghiến răng nói: "Đây là tranh Ngụy quý nhân dâng cho Thái hậu
sao?"
Sao đột nhiên hắn lại nhắc tới Ngụy Anh Lạc?
Thái hậu là người thông minh, chỉ ngẩn người chốc lát đã hiểu rõ mấu
chốt vấn đề, lập tức cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy... Chẳng phải Hoàng
thượng luôn rất thích kiểu tranh sơn thủy đồ này sao? Tranh này ta tặng con
đó."