đen gầy mà dáng vẻ phong trần còn lộ ra mỏi mệt, so với trăng tròn thì
càng giống như sa mạc mênh mông hơn.
"Phó Hằng, Phó Hằng!" Lão phu nhân với đôi mắt mờ đục lao ra thật
nhanh. Rõ ràng người đứng ngay trước mặt nhưng bà không nhìn thấy, cứ
huơ tay không ngừng tìm kiếm khắp bốn phía, "Con ở đâu? Con ở đâu rồi?"
"Ngạch nương!" Phó Hằng vội vươn tay đỡ lấy bà.
Lão phu nhân nương theo tay hắn sờ hai má hắn, dần dần nhận ra dung
nhan của nhi tử, đôi mắt chứa đầy giọt lệ nóng hổi: "Vừa đi đã đi liền ba
năm, nay xem như con đã trở về. Con a, sao gầy thế này..."
"Trở về là tốt rồi." Trên người Nhĩ Tình mặc y phục lộng lẫy, vừa đi
vừa nói cười thản nhiên, "Sau này đừng đi như thế nữa, tránh để ngạch
nương và thiếp đều nhớ nhung da diết."
Vừa thấy là nàng ta, sắc mặt Phó Hằng lập tức trầm xuống: "Sao cô lại
ra đây?"
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nghe ra được tâm tình hắn không vui,
nên lão phu nhân hơi trách móc nói: "Con nói đi liền đi, vứt bỏ vợ con
không ai lo. Thương nó một mình bụng mang dạ chửa, suýt nữa khó sinh
mà chết. Nếu không phải ta cưỡng ép sai người phá vỡ cánh cửa kia, thì
con đã hại ta mất đi cháu trai rồi!"
Phó Hằng không chút cảm động nói: "Bây giờ chẳng phải đã không
sao rồi sao?"
Lão phu nhân không hiểu do đâu mà hắn có thái độ như vậy. Hắn đối
với ai cũng tốt, chỉ riêng với Nhĩ Tình là giống như kẻ thù. Dù bà đã
khuyên nhủ nhiều lần nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Tình cảm hai
người tựa như gương vỡ, dù đã cố gắng ráp lại thì vết nứt vẫn còn, vĩnh
viễn không thể lành lặn.