Sắc mặt Hoằng Lịch trầm xuống: "Đến nàng cũng biết, cho thấy mọi
người trong hậu cung đều đã nghe hết rồi phải không?"
Kế hậu thở dài: "Gần đây Hoàng thượng luôn sủng ái Lệnh tần, dẫn
đến lục cung đố kỵ, thổi lên tin đồn cũng là chuyện khó tránh. Người yên
tâm, thần thiếp nhất định sẽ tra rõ việc này, trả lại công bằng cho Lệnh tần."
Hoằng Lịch: "Nói như vậy, nàng tin nàng ấy trong sạch sao?"
Kế hậu mỉm cười: "Hoàng thượng, Phú Sát đại nhân quanh năm xuất
chinh bên ngoài, Lệnh tần lại ở trong thâm cung, nếu họ tình cờ gặp gỡ thì
cũng nói chuyện dăm ba câu thôi, không thể coi đó là quá phận được. Dù
sao Lệnh tần cũng từng là cung nữ tâm phúc của tiên Hoàng hậu, vốn dĩ
tình cảm của bọn họ cũng khác so với người ngoài."
Bàn tay trên đầu gối Hoằng Lịch bỗng nhiên nắm thành quyền: "...
Tình cảm?"
Khóe mắt Kế hậu liếc qua nắm tay siết chặt của hắn, lặng lẽ nói:
"Hoàng thượng, người hiểu sai ý thần thiếp rồi. Thần thiếp muốn nói,
những chuyện đó đều đã là quá khứ. Từ khi tiên Hoàng hậu qua đời, Lệnh
tần sống ở Viên Minh Viên chưa từng gặp lại Phú Sát đại nhân. Hiện giờ đã
thành phi tần của Hoàng thượng, lại tuân thủ quy tắc, cẩn thận khắp nơi, có
gì đáng trách đâu chứ? Hoàng thượng khoan hồng độ lượng, trước giờ cũng
đâu để những việc nhỏ thế này ở trong lòng..."
Nhưng lòng người khó đoán. Có đôi khi, càng dặn lòng không được để
ý thì người mình càng bứt rứt khó chịu.
Hoằng Lịch chợt ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Bắt đầu từ hôm nay, nếu
còn ai dám bàn tán chuyện này, lập tức đánh chết!"
"Hoàng thượng..." Kế hậu vì mệnh lệnh này mà sửng sốt. Hắn rời đi
rồi mà nàng vẫn còn thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn.