Thâm tâm lại cảm thấy buồn cười. Lần trước học theo Ngụy Anh Lạc
giả bộ bệnh, lần này còn học nàng ấy trồng hoa chi tử trong vườn. Việc gì
phải tự làm khổ mình như vậy? Dù có bắt chước nàng ấy thế nào đi nữa thì
Ngụy Anh Lạc vẫn là Ngụy Anh Lạc, độc nhất vô nhị.
"Có điều, hoa chi tử đẹp nhất lại không có ở chỗ thần thiếp..." Tiểu
Gia tần kéo dài giọng.
"Ừ, ừ..." Hoằng Lịch nghĩ thầm trong bụng, đương nhiên là không ở
chỗ nàng rồi. Hoa chi tử đẹp nhất phải ở chỗ Ngụy Anh Lạc cơ.
Có người nào trong cung mà không biết, Ngụy Anh Lạc thích hoa chi
tử nhất.
Để khiến nàng vui vẻ, Hoằng Lịch đã lệnh người thu thập rất nhiều
hoa chi tử tuyệt đẹp, sau đó chuyển đến làm chật kín cả Diên Hi cung. Dần
dà, người bên dưới liền đùa vui, gọi nàng là chủ Chi Tử cung chứ không
phải là chủ Diên Hi cung nữa.
"... Mà ở Phú Sát phủ." Tiểu Gia tần bổ sung nốt câu nói của mình.
Hoằng Lịch nghe vậy sững sờ.
"Thần thiếp nghe nói, Phú Sát đại nhân đã sai thủ hạ đi khắp nơi thu
thập các loại hoa chi tử nổi tiếng, chắc là rất yêu thích loài hoa này." Tiểu
Gia tần mỉm cười nói, "Ngay cả vườn hoa nơi ngài ấy ở cũng đổi tên thành
Ngọc kinh viên."
Đột nhiên Hoằng Lịch quay đầu nhìn nàng ta chằm chằm.
Sắc mặt hắn thực sự quá mức âm trầm, khiến tiểu Gia tần không kiềm
được nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút run sợ hỏi: "Hoàng
thượng, thần thiếp nói sai gì sao?"