DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1067

Nàng tìm một chỗ đình nghỉ mát. Đình này tựa sát một gốc cây tử

đằng, đủ loại hoa tươi đa sắc màu rũ xuống. Ngụy Anh Lạc ở bên trong
ngồi xuống, bên cạnh là Minh Ngọc với ánh mắt tràn ngập cảnh cáo. Phó
Hằng không ngồi mà chỉ đứng một mình gần đó, hỏi: "Tại sao?"

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Ngụy Anh Lạc vẫn có thể đáp

lại: "Ta không muốn làm cung nữ nữa."

Sau nửa ngày trầm mặc, Phó Hằng cất giọng khàn khàn nói: "Tại sao

không chờ ta quay về? Ta có thể -- "

"Làm thiếp của ngài sao?" Ngụy Anh Lạc mỉa mai nói, "Không. Nếu

cũng làm thiếp, tại sao ta không làm thiếp của Hoàng thượng? Ít nhất còn
cao hơn người khác một bậc. Lúc ta ngồi, ngài chỉ có thể đứng."

Phó Hằng nhìn nàng chăm chú hồi lâu, lắc đầu: "Anh Lạc, cô không

cần phải nói những lời này để khiến ta tức giận. Ta hiểu rõ con người cô..."

Nghe xong lời này, Ngụy Anh Lạc còn chưa nói gì, nhưng Minh Ngọc

đã giật giật lông mày, hận không thể nhảy dựng lên vả miệng hắn, cho hắn
biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Giống như không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, Ngụy Anh Lạc trầm mặc

hồi lâu. Hoa tử đằng bên cạnh rơi xuống người bọn họ. Cẩn thận nhớ lại,
trước đây bọn họ tựa hồ cũng thường ngồi ở đình nghỉ mát hoặc gốc cây
hoa thế này trêu đối phương tức giận, sau đó lại chọc đối phương cười.

Vẫn đình nghỉ mát đó, vẫn gốc cây hoa này, nhưng đã không còn

người ấy nữa.

Từng có một thiếu gia, từng có một tiểu cung nữ quật cường, tất cả đã

chôn vùi giữa ký ức hoa rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.