giao nhau nữa.
Cảm xúc này đè trên vai Ngụy Anh Lạc nặng trĩu, khiến nàng có chút
không thở được.
Được một nam nhân độc nhất vô nhị không oán không hối này lưu
luyến mình, nếu đổi lại là bất kỳ nữ nhân nào khác trong thiên hạ cũng sẽ
tràn đầy vui mừng, nhưng Ngụy Anh Lạc ngược lại chỉ cảm thấy khó chịu
phiền não.
Có mấy lời, nếu đã vuột mất thì không cần nói nữa; có vài người, nếu
đã bỏ lỡ thì đừng nên gặp lại, nếu không chỉ càng thêm buồn rầu. Ngụy
Anh Lạc hít sâu một hơi: "Phú Sát Phó Hằng, ngài không thuộc về Tử Cấm
Thành, nơi đây tràn đầy cạm bẫy tính toán. Ngài thuộc về chiến trường, có
thể kiến công lập nghiệp, thể hiện hoài bão cả đời. Đi đi, ngài lập tức đi
ngay đi!"
Hậu cung như chiến trường, còn hắn chỉ là một thần tử bên ngoài. Dù
hắn có biết chân tướng đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của
đám nữ nhân kia.
Nàng phải là người báo thù cho tiên Hoàng hậu!
"Nhưng mà, Anh Lạc..." Phó Hằng nhìn nàng, "Ta lo cho cô."
"Đủ rồi!" Ngụy Anh Lạc nghiêm nghị cắt ngang hắn.
"Ta ở lại, ít nhất còn có thể nhìn thấy cô." Phó Hằng ôn nhu nói, "Lúc
cô gặp nguy hiểm, ta còn có thể làm gì đó cho cô."
Có người vì bỏ lỡ tình yêu mà nhớ mãi không quên, có người vì bỏ lỡ
một số việc mà cứ mãi hối hận. Phó Hằng vẫn luôn hối hận, hối hận bản
thân lúc trước không nên âm thầm bỏ đi như vậy. Nếu hắn quan tâm nàng