Thanh Liên: "Ý thiếu gia là -- quá khứ của Lệnh tần?"
Phó Hằng lại ngẩng đầu uống một chén rượu đầy. Hết ly này đến ly
khác. Hắn say, những lời luôn giấu trong lòng bất tri bất giác nói ra: "Ta
từng ở trước mặt Hoàng thượng xin ban hôn, càng nhiều lần chống đối vì
Anh Lạc, nên đã để lại một cây gai trong lòng Hoàng thượng. Khi ta từ
chiến trường trở về, nhất định Hoàng thượng canh cánh trong lòng. Người
là Đế vương, cũng là nam nhân..."
Thanh Liên cái hiểu cái không gật đầu.
Đừng nói là Đế vương, cho dù là nam nhân bình thường cũng sẽ
không dễ dàng tha thứ thê tử của mình có tư tình với người khác.
"... Huống hồ, người này còn là thê đệ (em vợ) của mình, là tâm phúc
mà mình tín nhiệm nhất." Phó Hằng thản nhiên nói, "Chỉ cần cây gai này
vẫn còn, dù Lệnh tần có tái đắc sủng cũng sẽ như đi trên băng mỏng, tràn
ngập nguy cơ! Thay vì như vậy, chi bằng tự mình ra tay nhổ cây gai này
trước..."
"Thiếu gia..."
"Ta đây." Phó Hằng say lờ đờ ngước lên nhìn Thanh Liên, ánh mắt
nhập nhèm so với ánh trăng càng ôn nhu, "Anh Lạc, chỉ cần cô muốn, ta sẽ
luôn có mặt bằng mọi giá."
Thanh Liên lắp bắp kinh hãi. Thiếu gia gọi mình là gì? Anh Lạc...
Lệnh tần?
Trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, thậm chí có chút hy vọng
nhỏ nhoi, Phú Sát phủ có nhiều thị nữ như vậy, nhưng Phó Hằng chỉ đối với
nàng là khác biệt. Nàng và người khác đều không biết nguyên nhân nên
phỏng đoán rất nhiều. Mãi cho đến hôm nay mới có câu trả lời.