DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1227

Ngụy Anh Lạc cảm thấy vừa đáng thương vừa mắc cười, hồi lâu mới đáp
lại: "Du phi, cô thật sự không hối hận?"

Vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ ân nhân, thậm chí vứt bỏ đạo đức để làm tay sai

cho kẻ khác, cô thật sự không hối hận?

"Vì an nguy của Vĩnh Kỳ, dù người đời có mắng chửi ta tiểu nhân đê

tiện, dù phải quỳ gối hầu hạ kẻ thù, ta đều có thể chịu được." Du phi vuốt
vuốt đầu Vĩnh Kỳ, sau đó cười với Ngụy Anh Lạc, "Đợi đến lúc có con rồi,
cô sẽ hiểu được nỗi lòng của ta hôm nay."

Ngụy Anh Lạc ngẩn người.

"Nương nương, đừng để ý tới kẻ phản bội đó nữa!" Minh Ngọc dứt

khoát đóng cửa nhốt đôi mẫu tử đó bên ngoài, sau đó thở phì phò quay trở
lại đứng cạnh Ngụy Anh Lạc, miễn cưỡng nở nụ cười, "Để ta kể cô nghe
truyện cười nha."

Minh Ngọc kể chuyện không hài hước tí nào. Ngụy Anh Lạc vừa nghe

vừa gật gà liên tục, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Mấy ngày sau, nàng vẫn luôn nằm dưỡng thương trên giường, mỗi

ngày uống thuốc đúng giờ, vết thương càng lúc càng chuyển biến tốt đẹp.
Rốt cuộc cũng có thể xuống giường, nàng vịn tay Minh Ngọc đi dạo trong
sân.

Đi dạo một hồi, chợt thấy có người vội vội vàng vàng tiến lại gần.

"Lệnh phi nương nương." Là Lý Ngọc. Hắn ôm cây phất trần, vẻ mặt

lạnh lẽo đứng trước mặt Ngụy Anh Lạc, "Hoàng thượng mời người đến
Vĩnh Hòa cung."

Ngụy Anh Lạc nhìn hắn nghiền ngẫm. Đôi khi, hắn chính là mặt mũi

của Hoằng Lịch. Hoằng Lịch đối xử với mọi người thế nào, hắn cũng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.