DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1276

Giải thích của hắn như muốn bao che khiến Kế hậu không kiềm nổi

cười to. "A mã của thiếp là người trung trực, ngốc nghếch. Nhưng a mã
cũng là người, sẽ biết tiếc nuối sinh mạng." Kế hậu chùi giọt lệ nơi khóe
mắt, bật cười nói, "Nếu không mấy ngày trước, a mã sẽ không từ bỏ tôn
nghiêm tới tìm thiếp... Người nói một người như vậy sẽ tự sát sao?"

"Hoàng hậu." Hoằng Lịch trầm giọng nói, "Người đã đi rồi, truy cứu

nữa cũng vô dụng."

Kế hậu nhìn hắn cười: "Hoàng thượng, a mã của thiếp chịu oan khuất,

trở thành tham quan trong mắt người đời, bị nhốt trong tù sợ tội nên tự vẫn.
Thiếp là con gái của người, chẳng lẽ phải giả vờ cái gì cũng không biết,
một chữ cũng không được nói sao?"

Hoằng Lịch trầm mặc không đáp.

Vừa hiền lương lại vừa kính cẩn nghe theo, Kế hậu cũng là người, là

người thì có cha có mẹ, thấy cha mẹ của mình bị oan uổng mà trở nên giận
dữ, thậm chí không tiếc tính mạng của bản thân.

"... Hoàng hậu, trẫm biết nàng vô cùng thương tâm." Hoằng Lịch cũng

biết điểm ấy, không đành lòng trách nàng, thực sự không nỡ trách một nữ
nhân, "Nàng có thể trách trẫm, hận trẫm, nhưng không được trách Thái
hậu."

Nhưng người bảo Kế hậu không trách thế nào được? Không hận thế

nào đây?

Nếu Na Nhĩ Bố thật sự tham ô tiền cứu nạn, rơi vào kết cục như thế,

nàng không còn lời nào để nói. Nhưng vấn đề là, a mã không có. Phụ thân
của nàng, chẳng những không tham ô lương thực tiếp tế, ngược lại còn
dùng toàn bộ gia sản của mình bù vào chỗ thiếu hụt, cuối cùng còn phải bồi
thường bằng tính mạng. Kết quả thế nào? Thân bại danh liệt, người đời phỉ
nhổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.