"Viên Xuân Vọng đã hoàn thành xuất sắc công việc ở Quảng Trữ ty và
Viên Minh Viên. Chẳng lẽ Lệnh phi quên rồi sao?" Đến giờ phút này, Kế
hậu mới thể hiện ý muốn khống chế người khác sau vẻ mặt đoan trang hiền
thục ấy, "Có bản cung nâng đỡ, hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất!"
Ngấm ngầm bồi dưỡng thân tín, tiêu diệt phe đối lập mà không để lại
dấu vết nào, thậm chí còn khống chế Hoằng Lịch thành con rối trong tay,
đây mới thực sự là nàng.
Sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Kế hậu, Ngụy Anh Lạc nhịn không
được cười to: "Đáng thương cho thần thiếp uổng phí tâm tư, hóa ra lại giúp
Hoàng hậu nương nương dọn sạch chướng ngại vật. Đáng thương cho Ngô
Thư Lai nịnh bợ thuần phục, kết cục lại bị nương nương mượn cơ hội gạt
đi, thay bằng tâm phúc của chính mình! Chiêu một mũi tên trúng hai đích
này, vòng vòng đan xen, lợi hại, thật sự là lợi hại!"
Kế hậu nhẹ nhàng cười nói: "Lệnh phi, ngươi nên về nghỉ ngơi đi."
Không cần nàng ta nói, Ngụy Anh Lạc cũng sẽ đi. Tiếp tục lưu lại đây
làm gì? Chẳng lẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, để cho nàng ta thưởng thức
bản thân không còn lối thoát?
"Bất luận nương nương có ý định thế nào, nay thần thiếp đã báo được
thù, cầu được ước thấy, không còn gì nuối tiếc." Dưới ánh mắt kinh ngạc
của Kế hậu, Ngụy Anh Lạc cúi người hành lễ với nàng ta, "Từ nay về sau,
chúc Hoàng hậu nương nương vạn sự như ý, phúc thọ an khang."
Thi lễ xong, nàng một lần nữa thẳng người, xoay lưng rời đi.
Trong mắt Kế hậu toát ra tia tiếc hận lẫn thưởng thức, hướng bóng
lưng nàng cười nói: "Ngụy Anh Lạc, ngươi là kẻ bại trận có phong độ nhất
mà bản cung từng chứng kiến!"