Trên đường từ tẩm điện Thái hậu trở về, Minh Ngọc an ủi: "Đừng lo
lắng quá, nhất định là vì Hoàng thượng gần đây bận rộn thôi..."
"Ta có gì phải lo lắng?" Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng nói, "Ta đã sớm
đoán được Hoàng thượng sẽ không chờ đợi ta, nhất định sẽ có một cô
nương khác trẻ tuổi hơn ta, xinh đẹp hơn ta thay thế vị trí của ta..."
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.
Trở về phòng mình, giấy trắng viết thư phủ kín mặt bàn. Đến khi đuốc
đốt thành tro, đêm đen chuyển sang sáng tỏ, Ngụy Anh Lạc mới đặt bút
lông đã khô mực xuống, nói: "Đi thôi."
Minh Ngọc cùng thức với nàng cả đêm hỏi: "Đi đâu?"
"Tới chào từ biệt Thái hậu." Dừng một chút, Ngụy Anh Lạc xoay
người lại, ánh mắt phức tạp nhìn qua Minh Ngọc, "Cô có trách ta không?
Ta đã từng hứa với Hoàng hậu nương nương sẽ không trở thành phi tử của
Hoàng thượng..."
Minh Ngọc lắc đầu cầm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: "Ta tin tưởng
cô. Nếu như nương nương vẫn còn sống, thì dù có chuyện gì xảy ra, cô
cũng sẽ không trở thành phi tử của Hoàng thượng."
Ngụy Anh Lạc cúi đầu xuống, nước mắt rơi lã chã.
Thái hậu lớn tuổi hơn nhưng lại thức dậy rất sớm. Lúc Ngụy Anh Lạc
đến vấn an thì Thái hậu đang dùng điểm tâm, trên bàn bày biện vịt nướng
kèm tổ yến, gà xào măng mùa xuân, đậu hũ Huy Châu thượng hạng, cháo
đậu đỏ, vân vân... sắc hương vị đều có đủ. Tiếc là hôm nay hình như khẩu
vị của Thái hậu không được tốt, phần lớn món ăn không được động đũa
mấy mà chỉ chậm rãi ăn từng miếng quýt mọng nước. Sau khi biết được
mục đích đến đây của Ngụy Anh Lạc, Thái hậu thản nhiên nói: "Đáng lẽ