DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1390

con nên đến sớm hơn mới phải. Không sao, hiện tại nói ra cũng không tính
quá muộn, không đến mức khiến ta quá thất vọng."

Ngụy Anh Lạc nghe vậy ngẩn người.

"Lệnh phi, con thật có bản lãnh, có thể khiến Hoàng thượng nóng ruột

nóng gan, nhớ mãi không quên." Đôi mắt Thái hậu tinh tường nhìn nàng,
"Nhưng từ hôm nay trở đi, con hãy chuẩn bị tinh thần rằng mình không còn
là người đặc biệt nhất trong lòng Hoàng thượng nữa! Ba tháng qua, Hoàng
thượng chưa từng nhớ tới con! Có lẽ cuộc sống quá an nhàn ở Viên Minh
Viên đã tê liệt giác quan của con, hoặc con đã quá tự tin, tự tin đến nỗi
hoàn toàn quên mất một câu nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu
thiên!" (*)"

(*) Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn

Ngụy Anh Lạc rùng mình trong lòng, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi Thái

hậu, vị "nhân ngoại nhân, thiên ngoại thiên" này rút cuộc là ai?"

"Hòa Trác thị Y Mạt Nhĩ Hãn." Thái hậu nhàn nhạt đáp, "Đích thân

Hoàng thượng đặt cho Hán danh, gọi là Trầm Bích."

Một dải khói trắng, trăng sáng ngàn dặm, sắc trong ánh vàng, ngọc

chìm (trầm bích) cảnh tĩnh, ngư ca đáp nhau, vui biết chừng nào! (**)

(**) nguyên văn "Trường yên nhất không, hạo nguyệt thiên lý, phù

quang dược kim, tĩnh ảnh trầm bích, ngư ca hỗ đáp, thử nhạc hà cực", trích
từ bài "Nhạc Dương lâu ký" của Phạm Trọng Yêm

"Trầm Bích..." Ngụy Anh Lạc chậm rãi lặp lại cái tên này.

Nếu một nam nhân đặt tên như thế cho một nữ nhân, hẳn là nàng ta

thật sự khiến hắn cảm thấy vui vẻ, nên chắc là hắn... thích nàng ta nhiều
lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.