Trong tranh là một nữ đồng có dáng vẻ ngây thơ chân thành, mặc dù
tuổi tác còn nhỏ nhưng mặt mũi đoan chính, hiển nhiên một tiểu mỹ nữ, đặc
biệt nhất là ở dưới cằm nàng có hai nốt ruồi nhỏ.
"Hòa An! Hòa An!" Sắc mặt Thái hậu đại biến, liều lĩnh chạy tới chỗ
treo tranh. Kế hậu vội vàng ngăn Thái hậu lại, la lớn: "Người đâu, mau dập
lửa!"
Khổ nỗi trong phòng lúc này chỉ có nữ tử, người nào cũng chỉ biết la
hét chạy trốn, đâu còn tâm trí lo lắng cho bức họa nữa. Thị vệ bên ngoài
nhất thời cũng không thể xông qua, cuối cùng Ngụy Anh Lạc tiến lên vài
bước giật bức họa xuống, vì thế cháy xém một nửa tay áo, khuôn mặt đen
thui.
"Thái hậu." Nàng đem bức họa tới.
Thái hậu vội vươn tay nhận lấy, sau đó ôm vào ngực tựa như ôm hài
tử, vành mắt đỏ bừng: "Hòa An! Hòa An!"
Lúc này Viên Xuân Vọng mới khoan thai chậm rãi bước đến, chỉ huy
một đám thái giám thị vệ dập tắt lửa trên tế đài.
Nhìn tế đàn ngổn ngang bừa bộn, Thái hậu nhíu mày, xoay đầu sang
hướng Tát Mãn đang đứng trang nghiêm một bên hỏi: "Tát Mãn thái thái, tế
điển xảy ra chuyện gì vậy? Có ảnh hưởng tới Hòa An không?"
Tát Mãn thái thái nhấc mi mắt lên: "Công chúa yểu mệnh mất sớm là
tiền âm đã tạ, hậu âm vẫn còn, vốn vô phúc đến Tây phương. Thái hậu vì
để công chúa vãng sinh cực lạc mà cả đời hành thiện, tạo công đức, chừng
hai năm nữa là đại công cáo thành. Đáng tiếc nhiều năm nỗ lực, hôm nay
đều bị một con yêu tà hủy hoại!"
Mọi người kinh hãi.