Cửa phòng đóng chặt không ai trả lời. Ngay lúc Hải Lan Sát đang
muốn phá cửa xông vào thì Trầm Bích mang người từ bên ngoài tiến đến,
vừa thấy quang cảnh trước mắt thì sắc mặt trầm xuống: "Lệnh phi thương
tâm quá độ nên không muốn gặp ai. Ngài có lời gì thì có thể nói với ta."
"Nô tài chỉ muốn hỏi nương nương một câu..." Hải Lan Sát nhìn chằm
chằm cửa phòng đóng chặt, "Tại sao Minh Ngọc lại chết?"
Trầm Bích thở dài: "Lúc chúng ta đến phòng của Minh Ngọc thì cô ấy
đã tự sát, chẳng để lại di thư gì."
Giải thích như vậy cũng như không, Hải Lan Sát né tránh mọi người
bổ nhào lên cửa, đập lấy đập để: "Lệnh phi, Minh Ngọc là bằng hữu tốt
nhất của người, là tâm phúc thân cận nhất của người. Chẳng lẽ cái chết của
cô ấy, người không có lời gì muốn nói sao? Ra đây đi!"
Hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy rốt cuộc cũng đã kinh động đến
Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch ra lệnh một tiếng, thị vệ tiến vào Diên Hi cung bắt Hải
Lan Sát trở về Dưỡng Tâm điện.
"Hải Lan Sát, ngươi thật là càn rỡ!" Hoằng Lịch nhìn hằm hằm đối
phương, "Ai cho phép ngươi tới Diên Hi cung đại nháo, quấy nhiễu Lệnh
phi?"
Hải Lan Sát quỳ trên mặt đất, gục đầu xuống, quật cường không giải
thích nửa câu.
Nếu đối lại là bình thường thì đã trách hắn một trận, nhưng hôm nay
niệm tình hắn đang trải qua nỗi đau mất người yêu nên Hoằng Lịch cũng
không tính toán chi li. Hắn đảo mắt, tầm nhìn rơi xuống người Diệp Thiên
Sĩ đang quỳ gối bên cạnh.