Hoàng thượng nhìn xem có thích không?"
Hoằng Lịch chỉ liếc mắt đã nhận ra: "Tranh chuồn chuồn đậu lăng."
Trầm Bích: "Thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không biết nên thêu
tặng Hoàng thượng cái gì. Anh Lạc có một chiếc khăn thêu hình như vậy,
thần thiếp cảm thấy thú vị nên đã bắt chước thêu theo."
Nghe thấy tên này lần nữa, sắc mặt Hoằng Lịch dần sinh ra biến hóa.
Hắn có chút không nhịn được hỏi: "Vậy sao?"
Trầm Bích dường như không phát hiện ra: "Thần thiếp rất thích bức
tranh thêu trên chiếc khăn đó nên đã xin Anh Lạc nhường cho mình, nhưng
mà cô ấy mãi vẫn không chịu tặng thần thiếp! A, đúng rồi!"
Nàng bỗng nhiên vỗ tay một cái, ngây thơ cười nói: "Phú Sát đại nhân
cũng có món đồ giống thế này."
Mí mắt Hoằng Lịch nhảy dựng: "... Nàng gặp Phó Hằng lúc nào?"
"Hoàng thượng không biết sao? Trên đường thần thiếp đến Kinh
Thành suýt nữa đã rơi xuống sườn đồi, may mà nhờ có Phú Sát đại nhân đã
cứu mạng thần thiếp." Trầm Bích nghiêng đầu, giống như đang hồi tưởng
lại, "Khi đó thiếp nhìn thấy bên hông ngài ấy có đeo một túi thơm, hoa văn
của túi rất giống bức tranh này... Hì hì, thật không thể ngờ được, Phú Sát
đại nhân đường đường là một nam nhân mà lại yêu thích đồ vật giống nữ
nhân thế này..."
"Đủ rồi!" Rút cuộc Hoằng Lịch không thể kiềm nén lửa giận được
nữa, khẽ quát một tiếng, "Trầm Bích, trẫm còn có công vụ cần xử lý, nàng
về cung trước đi."
Khi một người đã nổi lòng nghi ngờ thì mọi chuyện mà họ từng quên
đi sẽ giống như sương mù sau dãy núi tan ra từng chút, tất cả liền trở nên rõ