Ngụy Anh Lạc ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, nàng dùng
ánh mắt khát vọng nhìn ấm trà trên bàn, cố gắng hết sức ngồi dậy, thân thể
chao đảo từ trên giường ngã lăn xuống mặt đất, từng chút từng chút bò qua,
khó khăn lắm mới lết được đến chiếc bàn, gấp gáp ôm ấm trà vào lòng.
Mở nắp nhìn vào trong, hoàn toàn trống trơn.
Ngụy Anh Lạc vô lực nằm rạp ngay trên đất, nhìn giống như đã chết,
chẳng có chút tiếng động nào.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một đôi tay xuất hiện đỡ
nàng đứng lên, lại đưa một ly nước tới miệng nàng. Bờ môi Ngụy Anh Lạc
sớm đã khô nứt, vừa tiếp xúc với nước mát tựa như ruộng đồng hạn hán lâu
ngày được gặp sương ngọt, chỉ trong nháy mắt đã uống cạn ly nước.
"Khá hơn chút nào chưa?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai
nàng.
Ngụy Anh Lạc nhận ra chủ nhân giọng nói này, nàng âm u trợn mắt:
"... Cô tới đây làm gì?"
Ngồi xổm trước mặt nàng đúng là Trầm Bích. Chính cô ta đã hại nàng
rơi vào bước đường này, thế mà gương mặt vẫn mang theo vẻ ngây thơ vô
hại như cũ: "Ta tới để giúp cô đây."
Ngụy Anh Lạc cảm thấy nực cười vô cùng: "Giúp ta? Hay cô chỉ
muốn đến xem ta sống có thảm hay không?"
"Tìm đường sống trong cõi chết." Trầm Bích nhìn nàng cực kỳ nghiêm
túc, "Nếu không ép cô đến đường cùng, sao cô có thể chịu buông tha cho
cuộc sống bây giờ?"
Ngụy Anh Lạc hồ nghi nhìn nàng.